Lả lơi cánh cò - Chùm thơ Phan Thành Đạt - Diễn đàn Văn học Thất Sơn                                                                                                                                                                                                                      
Chào mừng quý bạn văn, bạn thơ đến với Diễn đàn Văn học Thất Sơn – Không gian giao lưu, chia sẻ và sáng tạo dành cho những người yêu văn chương!

Lả lơi cánh cò - Chùm thơ Phan Thành Đạt

Ban Biên tập
tháng 11 14, 2025
Last Updated

Nhà thơ Phan Thành Đạt

Lả lơi cánh cò

Cánh cò chiều đồng nội nắng hạ
như tấm lụa trắng phau trên mặt đồng chiêm
tôi lạc loài giữa quê hương mình
bàn chân quen bước trên đường nhựa
giờ lúng túng giữa phù sa lầy sệt

Cánh cò lả lơi giữa mênh mông lúa xanh
một chấm trắng kiên nhẫn bên kia
đeo đẳng theo đất
với gánh nặng của những mùa lúa
cánh cò có thấy mồ hôi rơi như mưa đầu mùa

Giày tôi mang theo bụi phố lạnh lùng
mắc kẹt giữa bùn quê hương
vỡ òa tôi mang theo những câu hỏi lớn lao
những định nghĩa vụng về về sự phát triển
về tương lai
về lối đi còn cò
nó chỉ có một lối đi duy nhất
là đường thẳng từ trời xuống mặt đất

Ông lão da mồi đã dạy tôi cúi đầu hôm nay
cánh cò dạy tôi đứng im để lắng nghe tiếng đất
để thấy vòng tuần hoàn không vội vã của sự sống
hạt lúa nảy mầm
người nông dân gieo mồ hôi
và cò vẫn lả lơi

Cuộc đua danh vọng không phải là bài ca của nó
bài ca của nó là sự chờ đợi
là cái rũ cánh như một nét cọ
khi trời chuyển mưa
là cái khoảnh khắc phóng mình
như một mũi tên nhọn về phía chân trời tự do
nhưng không bao giờ rời xa đồng quê

Tôi đã đi tìm câu trả lời
trong những cuộc họp
trong những trang sách dày cộp
trong những lời hứa hẹn sáo rỗng
nhưng câu trả lời ở đây trong cái đứng im
của một sinh vật biết chấp nhận
trong cái bay đi không níu kéo của một sinh vật biết tự tại

Rồi cò bay
lả lơi
nó mang đi cả sự ồn ào của đất trời
chỉ để lại cho tôi một khoảng lặng vô biên
và đường tôi là một vệt sáng yếu ớt
theo sau cánh cò về miền đồng quê
vẫn còn đang thở.



Phía không em

Nắng chiều vỡ lòng trên bờ cát
sóng nâng viễn cảnh cuối trời tịch lặng
tiếng em hát còn đượm trên vai gió

Anh đi dọc mùa gió lặng
nghe hương cỏ len lén thơm trong tay
nghe con chim lạc
gọi tan đổ khoảng trời khô úa

Có hạt mưa nào rơi vào tâm thức
đánh thức vị mặn và giấc mơ thiếu thời
anh giật mình
chỉ thấy bóng mình trôi
trôi về phía không em

Biên giới là nơi đất cũng biết chờ
sao trơ lòng mà mãi chẳng thấy?
anh khép lòng mình lại
tìm mãi chẳng ra lối về mắt em

Biển mùa này
hoa cỏ may vẫn cứ bám áo
như lời chưa nói
như nỗi chưa quên.
Anh đứng nhìn hoàng hôn
chìm dần vào tiếng sóng
Nghĩ,
có phải tình yêu nào rồi cũng hóa thành đất sống?
nơi mỗi giọt mưa thầm thì hồi ức
mỗi gợn sóng như nhịp tim tan vỡ

Em ơi,
nếu có đi qua miền này
đừng hỏi vì sao sóng lặng tiếng ca
gió đã hát thay
và nỗi anh nằm sâu dưới lớp sóng.



Chiều sông Tiền

Sông Tiền ơi
chiều nay mặt trời chìm xuống sóng
tiếng phà xa xăm lạc vào không gian
vệt nắng tắt trên mặt nước lặng lẽ

Bước trên bờ kè nhìn sông đăm chiêu
nghe nước thì thầm điều chi rất khẽ
như tự tình của kẻ xưa ngồi lại
trong im lìm gốc phượng mồ côi

Sương chiều buông nhẹ như khói bếp vừa tan
lan trên những khúc cong
dòng sông Tiền huyền diệu bến Mỹ Tho
thấy bóng mình run run
giữa dòng nước ngược chiều hoàng hôn

Có phải nơi đây người ta về để quên…
mà sao dòng nhớ cứ theo từng con sóng nhỏ
lẫn trong sương chiều hoàng hôn ngả màu nhớ
trong rong rêu nhạt nhòa tháng mười hai
trong ánh mắt những hàng dừa nghiêng mình…

Ngồi lại bên gốc gừa già
thấy nắng chiều nhuộm đỏ
lời người xưa in hằn trên mặt nước
tiếng còi tàu từ từ lắng xuống
như trầm tích tâm hồn

Sông Tiền ơi
ta chẳng cầu điều chi
chỉ xin giữ chút lặng này trong mắt
để mai kia khi bước vào chốn thị thành
vẫn còn nghe trong mình
một dư âm trầm mặc…
của sông.

PHAN THÀNH ĐẠT

Xem thêm