Phía sau ta
Đứng một mình thẫn thờ
trước ngưỡng cửa tương lai
tự hỏi ta là ai
giữa lưng chừng dòng đời xuôi ngược.
Trở vào căn phòng
dưới tấm gương có treo một cây lược
ta soi dáng mình
và chải ngược tóc ta.
Mỗi sợi tóc
là một bài toán chưa có lời giải
mỗi lần chải
là một lần gỡ rối trong tâm can.
Những ngã rẽ tuyệt vời
của cuộc đời
ta chỉ thấy
khi vô tình ngoái lại.
Những giấc mơ
trong trẻo của tuổi thơ
ta chỉ nhớ
khi bóng chiều phủ xuống đời mình.
Những khoảnh khắc yên bình
của tâm hồn
ta chỉ có
khi biết ngừng chạy theo tất bật.
Tóc xanh rồi cũng bạc
gương rõ rồi cũng mờ
với cây lược
sau mỗi lần chải ngược tóc
ta bỏ mọi sự vui buồn
lại phía sau ta.
Cho người ở lại
Nếu mai này
trên đường đến độc lập
con vội vã đi qua
không kịp ghé thăm nhà
mẹ hãy mỉm cười mừng vui
vì con đã sống
một đời thật rực rỡ.
Con gửi thanh xuân
cho những cánh đồng trĩu nặng bông
cho lá cờ đỏ thắm tung bay
trên đỉnh thái bình
cho dòng sông đậm đà phù sa
bồi đắp lòng con bài ca thống nhất.
Có gì quý hơn
khi trái tim hòa vào triệu trái tim
cho cả dân tộc cùng một nhịp đập
có gì đẹp hơn
khi cái chết hóa thành bước chân
đi đến ngày có nhiều hạnh phúc
có gì rực rỡ hơn
khi bình minh bắt đầu từ Tổ quốc.
Mẹ ơi xin đừng khóc
vì máu con vun đắp hạt mầm
mai nảy lên mầm xanh Đất nước
mai nở thành đoá hoa độc lập
và lời ru ngọt ngào
trên môi mẹ dấu yêu.
Mùa hoa độc lập
Tháng Chín về rồi
anh giờ ở nơi đâu
giữa phố vắng
hay bên dòng sông lặng
nước vẫn chảy mang hồn anh xuôi dòng
ôm đất mẹ trong lòng với ngan ngát trời thu.
Hòa bình ơi!
hai tiếng gọi từ mưa bom bão đạn
giữa lằn ranh sống chết
anh hiên ngang tay ghì chặt súng
trả nợ non sông giữ trọn lời thề.
Việt Nam ơi!
rạng ngời mùa thu ấy
cờ đỏ bay trên khắp nẻo quê nhà
tên anh khắc vào gió ngàn sông núi
sáng giữa trời
bất diệt với thời gian.
Ngày trở lại đồng lúa vàng gió hát
bước chân ai hòa nhịp trống tưng bừng
nụ cười mẹ chan hòa cùng nước mắt
khúc ca vui ngân mãi khắp non sông.
Anh đã đi qua trăm ngàn bão tố
hóa thành tình yêu
trong tiếng súng căm hờn
để hôm nay hòa bình như ngọn lửa
sáng trên môi
con trẻ hát vang đời.
Anh nằm xuống
cho đất trời thức dậy
để mùa thu còn mãi sắc vàng son
tiếng anh gọi hóa thành ngàn tiếng hát
tháng chín về
hoa độc lập ngát hương.
Trên bến sông
Đêm nay trên sông
gió không vờn bụi lục bình
em rót cho tôi một chén trà
từng làn khói bốc lên như khói đời
bập bềnh theo con sóng.
Tôi đã đi qua mấy mùa gió lộng
em thì vừa tan lớp buổi hôm qua
tôi đã đi ngang dọc mấy chuyến phà
em thì mới tập chèo xuồng ba lá.
Liếc trộm nhìn em
mà ngỡ lạc vào vườn tiên có hoa thơm cỏ lạ
tôi ước mình
còn giữ được mùa hạ tuổi đôi mươi.
Nhấp chén trà em trao
sao nghe ấm áp trong người
như bụi lục bình trôi xuôi dòng
không còn nhớ gì ai mà chờ đợi
như ngọn đèn dầu chập chờn trong đêm tối
tiếng cá quẫy dưới ao mà le lói đèn trên này.
Cạn ấm rồi
hương trà còn đượm mãi
em gửi cho anh anh giữ riêng mình
hơi ích kỷ đấy
nhưng xin em đừng giận
bởi tình yêu sao có thể sớt chia.
Rồi ta sẽ thành hai dòng sông chảy
liệu rằng mình có gặp lại giữa dòng xưa
hai đứa ta sẽ là hai bông lúa trổ trái mùa
đâu thể bứng mà cấy chung một ruộng.
Gió trên sông
cũng đã dềnh dàng làm nên cơn sóng
bụi lục bình đã lững thững trôi xuôi
chén trà em trao, anh sẽ ôm trong cõi mộng
bến sông này rồi sẽ đượm ngậm ngùi...
Phan Thành Đạt
