Sinh năm 1985, tại xã Bình Thạnh Đông, huyện Phú Tân, tỉnh An Giang – vùng đất gắn liền với con sông Vàm Nao nổi tiếng, Trương Chí Hùng lớn lên giữa bạt ngàn cây trái, kênh rạch và đời sống mộc mạc của người dân quê. Những năm tháng thơ ấu của anh không chỉ là hành trang sống mà còn là chất liệu tinh thần quý báu hun đúc nên một giọng văn riêng, đậm chất Nam Bộ nhưng giàu chiều sâu nội tâm.
Nhà văn Trương Chí Hùng gắn bó với vùng đất sinh thành bằng cả nghề nghiệp và sứ mệnh sáng tạo. Hiện là giảng viên Khoa Sư phạm – Trường Đại học An Giang, anh không chỉ truyền dạy tri thức mà còn là cầu nối giữa học đường và văn chương, giữa thế hệ trẻ và di sản văn hóa. Là hội viên Hội Nhà văn Việt Nam, anh đồng thời là một diễn giả tích cực trong phong trào văn hóa đọc, thường xuyên đến các trường học ở vùng sâu, vùng xa để thắp lên tình yêu văn học từ những trang sách tưởng chừng lặng lẽ.
Điều đặc biệt ở Trương Chí Hùng là anh không chạy theo thị hiếu mà trung thành với một lối viết hướng nội, giàu cảm xúc, đặt trọng tâm vào đời sống thường nhật và thân phận con người. Trong thơ, tản văn hay bút ký, anh đều giữ vững chất giọng “thì thầm” – không ồn ào, không màu mè, nhưng đầy sức nặng. Với anh, văn chương là cách để “nối nhịp” giữa ký ức và hiện tại, giữa quá khứ dân quê và tương lai đang thay đổi từng ngày của vùng đồng bằng sông Cửu Long.
Phong cách viết của Trương Chí Hùng có thể gọi là “đời thường mà thấm thía”. Anh viết như đang trò chuyện với người đọc, chia sẻ từng kỷ niệm, từng suy nghĩ rất thật, về mẹ, về những mùa nước nổi, về những phiên chợ quê, những thân phận phiêu bạt... Chính vì vậy, độc giả dễ tìm thấy chính mình trong những trang viết của anh, dù là người quê hay thị dân. Trong một nền văn học đang có xu hướng đô thị hóa và toàn cầu hóa mạnh mẽ, sự hiện diện của Trương Chí Hùng như một điểm lặng quý giá, gìn giữ giọng điệu địa phương, bảo tồn vẻ đẹp của miền Tây bằng nghệ thuật ngôn từ.
Tính đến nay, Trương Chí Hùng đã xuất bản tám tác phẩm trải đều các thể loại: thơ, tản văn và bút ký. Mỗi tác phẩm là một lát cắt về đời sống miền Tây, nơi thiên nhiên và con người đan xen trong một bức tranh sinh động mà cũng đầy chất suy tư. Từ Một nửa nhà quê – tập thơ như lời tự tình đầu đời, đến Muôn vị miền Tây – tản văn giàu màu sắc văn hóa dân gian, hành trình sáng tác của anh là chuỗi dài những “nốt trầm đẹp” của văn học quê hương.
Không dừng lại ở việc viết, Trương Chí Hùng còn lan tỏa văn hóa đọc thông qua các buổi giao lưu, truyền cảm hứng tại trường học. Anh không lên bục giảng như một học giả, mà đến gần học sinh bằng sự gần gũi, chân thành, từ đó giúp các em không còn e ngại môn Văn, mà tiếp cận văn chương như một phần của đời sống. Có thể nói, anh vừa là người sáng tác, vừa là người giữ lửa cho tình yêu văn học ở thế hệ kế tiếp.
Anh từng nhận giải Nhất tại Cuộc thi Bút ký Văn học khu vực Đồng bằng sông Cửu Long lần thứ VI (2017) – một cột mốc đánh dấu sự công nhận chất lượng văn chương từ giới chuyên môn. Năm 2022, anh được Tạp chí Văn nghệ Quân đội trao tặng thưởng “Bút ký hay nhất”, khẳng định tầm vóc bút lực đang ngày càng vững vàng trong thể loại vốn kén người viết.
BAN BIÊN TẬP CHÂN DUNG TÁC GIẢ TÁC PHẨM KỲ NÀY TRÂN TRỌNG GIỚI THIỆU ĐẾN QUÝ BẠN ĐỌC CHÙM THƠ CỦA TRƯƠNG CHÍ HÙNG:
Tôi như chú nghé
Lạc bầy
Đi về phía ngày mai khát cháy
Đi về phía mặt trời hoang hoải
Cái nóng như thiêu
Trụi lũi cả những giấc mơ còn sót lại
Đâu đây có tiếng suối dịu mát như một lời hứa
Chú nghé khập khừng dò chân bước
Dòng suối trơ mình phô cạn kiệt trầm tư!
Ngọn cỏ non đã héo,
Xơ rơ ảo tưởng về sự hạn hữu của vũ trụ.
Nước có thể làm nên những điều hi hữu?
Dòng suối vẫn trơ mình,
Cạn kiệt
Trầm tư
Chú nghé - Tôi - Những bước chân về phía mặt trời
Dòng suối…
Xơ rơ ngọn cỏ bên đồi.
Xoay tít
Bất giác xoay
(Đời ma mị
Biến các tịnh như “không” thành cái “sắc”)
Em miền gió cát
Em miền không em
Chếnh choáng một chút men em
Ta đời khát cháy
Bất giác vòng đời
Xoáy!
Tôi yêu thiết tha quê tôi
Không phải quê tôi thênh thang, quê tôi như trong tranh, trong thơ ca…
Quê tôi đơn sơ, ngập ngụa nắng tà
Người đời nhìn quê tôi bằng mênh mông ruộng đồng dào dạt nắng
Bằng đêm trăng thanh bình điệu hò lả lơi tình tự à ơi
Người đời nhìn quê tôi bằng làn gió mát thoảng đưa hương lúa thì con gái
Con trâu nhởn nhơ mục đồng thổi sáo
Quê tôi thơ như trong thơ tranh như trong tranh?!
Tôi nhìn quê tôi bằng những giọt mồ hôi ba rơi trên luống cày
Tấm áo mẹ vá vai
Anh tôi, chị tôi lùi lũi đồng chiều xơ rơ gốc rạ trắng trời cơn mưa mùa hạ
Những vết lở loét đôi chân dầm lâu trong nước phèn, nước cỏ
Đôi tay rươm rướm máu những ngày mùa
Cánh đồng ngập tràn sắc vàng, ngập tràn niềm vui, ngập tràn mồ hôi anh em tôi, ba mẹ tôi, ông bà tôi
Cánh đồng quê nuôi tôi bằng những giọt mồ hôi
Tôi dứt áo ra đi
Cánh đồng quê còn ngái ngủ
Ba mẹ tôi chưa thức khi gà gáy hiệp nhất chưa bắt đầu
Tôi lội qua những con sông sâu, những bờ đê cao, những con đường quanh co, dài ngoằn
Tôi đi xuyên qua bóng tối sau lũy tre
Bỏ lại những tiếng thở dài, những giấc mơ trắng màu khói bếp.
Mặc cho mái tóc còn đượm mùa khét nắng
Đôi chân chưa sạch lớp phèn khô
Giọng đặc sệt nước kinh rạch
Tôi bước từng bước rắn rỏi về phía phố
Những bước chân ông bà tôi, cha mẹ tôi, anh chị tôi chưa từng bước
Những bước chân con cháu tôi sẽ bước
Đi tìm ngày mai.