Thơ Huỳnh Ngọc Huy Tùng - nỗi lòng của ký ức và tuổi trẻ - Diễn đàn Văn học Thất Sơn                                                                                                                                                                                                                      
Chào mừng quý bạn văn, bạn thơ đến với Diễn đàn Văn học Thất Sơn – Không gian giao lưu, chia sẻ và sáng tạo dành cho những người yêu văn chương!

Thơ Huỳnh Ngọc Huy Tùng - nỗi lòng của ký ức và tuổi trẻ

Ban Biên tập
tháng 7 05, 2025
Last Updated

(BNHS) - Huỳnh Ngọc Huy Tùng còn ghi dấu ấn bằng khả năng kết hợp chất liệu truyền thống như ca dao, dân ca vào thơ hiện đại, tạo nên tiếng nói riêng biệt giữa một vùng văn học đang chuyển mình. Là người gắn bó với bục giảng nhưng anh không tách rời dòng chảy thi ca – thơ với anh là hơi thở, là phần tâm hồn không thể thiếu trong đời sống người giáo viên.
Nhà thơ Huỳnh Ngọc Huy Tùng

Nhà thơ Huỳnh Ngọc Huy Tùng, sinh năm 1983 tại tỉnh Cà Mau, hiện đang sinh sống và công tác tại Hậu Giang. Anh là giáo viên dạy Toán tại Trường THPT Tân Long, huyện Phụng Hiệp, tỉnh Hậu Giang (nay là TP. Cần Thơ) đồng thời là hội viên Hội Nhà văn TP. Cần Thơ. Dù xuất thân là người làm khoa học, nhưng Huỳnh Ngọc Huy Tùng sớm bén duyên với thi ca và trở thành một trong những gương mặt thơ tiêu biểu của miền Tây Nam Bộ đương đại.

Với bút danh Ngọc Huy và đôi khi là Phong Lữ, anh khẳng định dấu ấn riêng qua hơn 300 bài thơ đậm chất trữ tình, lắng sâu trong chiều kích văn hóa, lịch sử và tình yêu quê hương. Thơ của anh thấm đẫm hồn cốt Nam Bộ – giản dị mà tinh tế, mộc mạc nhưng giàu xúc cảm. Anh thường viết về mẹ, tuổi thơ, quê hương, học trò, Tổ quốc và những điều bình dị nhất trong cuộc sống thường ngày.

Đặc biệt, Huỳnh Ngọc Huy Tùng còn ghi dấu ấn bằng khả năng kết hợp chất liệu truyền thống như ca dao, dân ca vào thơ hiện đại, tạo nên tiếng nói riêng biệt giữa một vùng văn học đang chuyển mình. Là người gắn bó với bục giảng nhưng anh không tách rời dòng chảy thi ca – thơ với anh là hơi thở, là phần tâm hồn không thể thiếu trong đời sống người giáo viên.

Anh là Đại biểu tham dự Hội nghị Những người viết văn trẻ toàn quốc lần thứ IX (2016) tại Hà Nội.

Một số giải thưởng như:
- Giải Nhất cuộc thi sáng tác - quảng bá tác phẩm Văn thơ học đường năm 2024 do Hội Văn học nghệ thuật Hậu Giang tổ chức.
- Giải thưởng Thơ của Hội Nhà văn TP. Cần Thơ năm 2025 với tác phẩm “Khúc tự tình mùa hạ”.
- Giải Nhất thơ viết về Bác Hồ (2019) với bài thơ “Xem ảnh Bác ở xã Lương Tâm”.

Tác phẩm thơ đăng tải thường xuyên trên các báo trung ương và địa phương như: Vanvn.vn, Báo Văn nghệ, Báo Cần Thơ, Báo Hậu Giang…

BAN BIÊN TẬP BÚT NHÓM HƯƠNG SEN trân trọng giới thiệu chùm thơ về mẹ của nhà thơ Huỳnh Ngọc Huy Tùng:

MAI XA TRƯỜNG

Mai xa trường em có buồn không?
Lũ ve khóc giữa mùa hạ cuối
Khi chia ly mùa trăng hờn tuổi
Giọt lệ nào còn cạn lại bờ mi?

Mai xa trường em muốn nói điều chi?
Sao ánh mắt ấy lại nhìn tôi da diết?
Giấu kín trong lòng một lời tiễn biệt
Mai xa rồi sao chưa dám nói ra?

Áo trắng em về nẻo ấy còn xa
Sân trường chiều rưng rưng giọt nắng
Nghe đâu đây chiếc lá rơi thềm vắng
Chạm xuống hiên xưa một tiếng thở dài

Em sẽ làm gì vào những sớm mai?
Khi nắng sớm ùa vào mắt biếc?
Tô chút son môi… ngọt ngào hạnh phúc
Một câu thơ xao xuyến mối tình đầu

Dẫu biết đời là một cuộc bể dâu
Trong kiếp người mưu sinh đầy lận đận
Có những lúc buồn vui cho số phận
Như vầng trăng khi khuyết khi tròn!

Thôi,
Giã biệt em, giã biệt Sài Gòn…
Giã biệt giảng đường nơi ta cùng học
Giã biệt thời sinh viên khó nhọc
Từ giã cuộc tình khuyết nửa trái tim.

LỬA PHƯỢNG

Hạ cháy rực trên cành phượng biếc
Công chúa dỗi hờn ánh mắt ưu tư
Khi hoàng tử giã từ vườn cổ tích
Con ve sầu trong khóm lá ngẩn ngơ!

Ai đó ơi xuôi về miền thương nhớ
Để câu thơ rớt lại sân trường
Còn đâu nữa áo dài bay trong nắng…?
Một thuở nào ai lẽo đẽo theo sau

Từ biệt em, tôi lên thành phố học
Xa quê nghèo, xa cành phượng khẳng khiu
Cô công chúa ngày xưa còn đâu khóc?
Khi hạ về lửa phượng đỏ tim rêu!

CÓ NHỮNG LÚC

Có những lúc ta vô tình đánh mất
Nụ cười duyên ngọt lịm tự bao giờ
Có những lúc trái tim như mắc nợ
Chút ân tình của người trả chưa xong!

Có những lúc ta mỏi mắt nhớ mong
Hình bóng diễm kiều phương trời xa tít tắp
Tóc dài đen vành nón nghiêng e ấp
Đã nhạt nhòa theo kí ức chơi vơi!

Có những lúc đắm mình giữa biển khơi
Tâm hồn ta muôn trùng cơn sóng dữ
Đem trái tim trót trao người xa xứ
Chút dỗi hờn… ừ một chút thôi nha!

Có những lúc ta tự nhủ cùng ta
Phải đứng dậy sau những lần vấp ngã
Cuộc sống là cánh diều mong manh quá
Ta phải nâng niu trân trọng từng ngày

Có những lúc ta muốn uống thật say
Để quên hết cuộc đời đầy chua chát
Văng vẳng bên tai dòng sông len lén hát
Gọi thuyền về cho bến bớt cô đơn

Có những lúc đứng lặng giữa hoàng hôn
Nghe tiếng mưa rơi lòng ta rét mướt
Trên sân trường âm vang tí tách
Chốn cũ nơi này ai giấu mất tiếng ve?

Nhớ những lúc ta nhìn nhau nói khẽ
Lời yêu thương… ánh mắt dịu dàng…
Giờ đâu còn? Mây hạ lang thang
Rong rủi đi tìm ngày xưa áo trắng

Dẫu biết đời còn bao cay đắng
Ta mệt nhoài với bao suy nghĩ được – không,
Cuộc tình buồn như lá trầu không
Miếng vôi bạc đắng lòng ai giông bão

Có những lúc lạc trong giấc chiêm bao
Ta mơ thấy em về gõ cửa
Có những lúc…
Ta dặn lòng đừng nhớ nữa
Quên hết nỗi buồn…
Lòng chợt sáng trong hơn!

H.N.H.T

Xem thêm