Trái lồng mứt trong lu gạo - Tản văn của Phan Thành Đạt - Diễn đàn Văn học Thất Sơn                                                                                                                                                                                                                      
Chào mừng quý bạn văn, bạn thơ đến với Diễn đàn Văn học Thất Sơn – Không gian giao lưu, chia sẻ và sáng tạo dành cho những người yêu văn chương!

Trái lồng mứt trong lu gạo - Tản văn của Phan Thành Đạt

Ban Biên tập
tháng 5 23, 2025
Last Updated

Quý vị có bài cộng tác xin gửi về địa chỉ email: butnhomhuongsen@gmail.com - Trân trọng cảm ơn quý vị!

(BNHS) - Có những ký ức không cần cố nhớ, tự nó đã nằm sẵn ở đâu đó trong lòng – như mùi rơm khô sau hè, tiếng gió luồn qua kẽ vách nhà, hay cái vị ngọt ngào, thanh thanh của trái lồng mứt* đầu mùa – thứ trái cây mà mãi sau này tôi mới biết tên thật của nó là hồng xiêm.


Ảnh minh họa

Hồi đó, tôi và thằng Huy là cặp bài trùng. Quê tôi, con nít chơi với nhau không cần lý do, chỉ cần cùng mê nhái bén, biết nẹp ná, và không sợ chui rào là thành bạn. Hôm ấy, hai đứa lội bờ kinh sau xóm, trời đứng bóng, đồng trưa vắng hoe, nắng như rót mật. Khi ngang qua một rẫy cây gần bờ ruộng, Huy hứng chí phát hiện nguyên một vườn lồng mứt sai trĩu trái. Nó len lén trèo qua hàng rào, rồi trèo lên cây, còn tôi thì đứng chực dưới gốc nhìn quanh.

Trái lồng mứt không lớn lắm, vỏ sậm màu, hơi nhám tay, bên trong ruột nâu nâu, ăn ngọt lịm và mịn màng như tan ra giữa đầu lưỡi. Huy nói đó là giống lồng mứt đá, trái cứng và phải vùi vô lu gạo vài hôm mới chín hẳn. Tôi nghe vậy thì cũng làm theo, lén lấy trái đem về, giấu trong lu gạo của má, giấu như giấu một bí mật ngọt ngào của riêng mình.

Ảnh minh họa

Ba hôm sau, Huy moi trái ra ăn, vừa đi vừa nhai, vẻ mặt khoái chí. Tôi thì quên bẵng. Trái lồng mứt vẫn nằm im lìm dưới đáy lu, giữa những hạt gạo trắng thơm mà má tôi hay xúc nấu cơm chiều. Độ chừng một tuần sau, Huy nhắc lại chuyện trái cây đã ăn, tôi mới sực nhớ ra. Nhưng lúc đó đã muộn.

Một trưa oi ả, đang ngồi học trong nhà thì nghe tiếng má tôi hốt hoảng ngoài nhà dưới. Chưa kịp hiểu chuyện gì, tôi đã thấy bà hầm hầm ôm trái lồng mứt thối rữa từ trong lu gạo đi lên, vừa tức vừa xót. Gạo bị ám mùi trái cây lên men, nồng nặc, nhớp nhúa, phải đem phơi lại cả buổi trời. Tôi bị mắng cho một trận nên thân, phải lau sạch cái lu, ngồi nhìn từng hột gạo sũng mùi mà lòng vừa hối hận, vừa thấy tội nghiệp... cho trái lồng mứt của mình.

Vụ trộm trái đầu đời, lẽ ra là một hành trình khám phá ngọt ngào. Nhưng vì quên lãng, nó lại kết thúc bằng mùi ẩm mốc và vài roi mảnh mai trên lưng. Vậy mà sau này nghĩ lại, tôi lại mỉm cười. Có lẽ vì nhớ gương mặt thằng Huy lúc cắn trái chín, có lẽ vì lần đầu trong đời biết “vú” một điều gì đó cho riêng mình, dẫu cho kết quả có hơi… thối một chút.

Ảnh minh họa

Bây giờ lớn lên, mỗi khi đi chợ bắt gặp trái hồng xiêm nằm khiêm tốn trong rổ tre, tôi lại buột miệng gọi nó là lồng mứt – như cách chúng tôi từng gọi thuở nhỏ. Và ký ức về một trái cây giấu trong lu gạo, về một trận đòn nhẹ tay và một mùa hè rực nắng trên lưng trâu, lại dậy lên, ngọt lịm như ruột trái chín vừa chạm đầu lưỡi. Tuổi thơ hóa ra, đâu cần gì to tát – chỉ cần một quả lồng mứt, một cái lu gạo, và một lần bị la.

P.T.Đ
*Lồng mứt: Là một cách người dân miền Tây gọi quả hồng xiêm.

Xem thêm