Chùm thơ Phan Thành Đạt - Diễn đàn Văn học Thất Sơn                                                                                                                                                                                                                      
Chào mừng quý bạn văn, bạn thơ đến với Diễn đàn Văn học Thất Sơn – Không gian giao lưu, chia sẻ và sáng tạo dành cho những người yêu văn chương!

Chùm thơ Phan Thành Đạt

Ban Biên tập
tháng 7 01, 2025
Last Updated

(BNHS) - vì chung một mái trời, một cội nguồn, những yêu thương/ với lòng biết ơn và tự hào: Đất nước là quê hương.
Nhà thơ trẻ Phan Thành Đạt


Ban Biên tập trang Bút nhóm Hương Sen trân trọng giới thiệu chùm thơ của tác giả Phan Thành Đạt:

NƠI DÃY ĐẤT
NỐI LIỀN NHAU

Chúng tôi đến
từ nơi sóng vỗ bốn mùa
nơi cát trắng lùa vào giấc ngủ
của những con thuyền
và gió kể chuyện tình yêu bằng hạt muối.

Chúng tôi đi
qua những con đường rừng lặng lẽ
lá rơi như lời thầm thì khe khẽ của non sông
có tiếng chim chiều vọng lại
gọi tên đỉnh núi chưa từng khuất bóng.

Chúng tôi nghe
tiếng chuông chiều ngân giữa hoàng hôn xưa
dưới mái chùa cổ, hoa sala rơi chậm
mỗi cánh hoa là một ẩn ngữ
của lòng người biết giữ lấy điều linh thiêng.

Chúng tôi thấy
trong đá núi còn dấu chân tổ tiên
trong mặt hồ xưa, làn mây soi lặng lẽ
dấu tích một thời vẫn thở cùng đất
như trái tim chưa từng ngủ quên.

Không ai mang ranh giới trong tim
chỉ mang theo lúa chín, mái nhà, tiếng mẹ ru
dù từ rừng, từ biển, từ đồng bằng bát ngát
chúng tôi bước về phía nhau
như những dòng sông tự tìm ra biển lớn,
như những con sóng bạc đầu tìm về bờ vỗ khúc bình yên.

Không cần gọi tên từng cơn gió
chỉ cần nhớ: đây là nơi người thương người,
nơi bàn tay nối liền bàn tay,
nơi lịch sử không chia bằng địa lý.

Và khi đứng giữa ngã ba những sắc màu
chúng tôi cười trong nắng
không phân biệt nơi bắt đầu, chẳng chia nhau chặng cuối
vì chung một mái trời, một cội nguồn, những yêu thương
với lòng biết ơn và tự hào: Đất nước là quê hương.


Ở ĐÂU ĐÓ

Ở đâu đó,
Trong tiếng rơi của một chiếc lá muộn mùa,
Có người vừa khẽ gọi tên ta
Trong giấc mơ
Mà chẳng ai còn nhớ nổi hình dung.

Ở đâu đó,
Trên mái nhà lợp tạm bằng mùa mưa năm ngoái,
Một người mẹ vẫn ngồi vá lại bầu trời
Bằng lời ru cũ kỹ,
Ru con ngủ…
Mà đời chẳng chịu ngủ yên.

Ở đâu đó,
Bên con kênh đen,
Một cậu bé buộc con thuyền bằng ống bắp,
Thả trôi giữa mùi bùn và rác,
Vẫn mơ ngày mai thuyền hóa thành mây
Bay về phía sáng.

Ở đâu đó,
Trên ngón tay chai sạn của cha,
Có vết nứt chưa kịp lành từ vụ mùa hạn hán.
Cha không khóc.
Chỉ gió khóc,
Trên cánh đồng dài như một đời người lầm lũi.

Ở đâu đó,
Trên chiếc xe lăn cụ kỵ để lại,
Có bánh xe chưa bao giờ ngừng quay,
Vì người ngồi trên ấy
Vẫn mơ được đứng dậy
Dù chỉ một lần,
Để cúi đầu cảm ơn đất.

Ở đâu đó,
Giữa thành phố ngổn ngang đèn và tiếng còi,
Một kẻ vô danh ngồi lại,
Nhặt mảnh ánh sáng cuối ngày
Ghép thành một câu thơ không ai đọc.

P.T.Đ 

Xem thêm