(BNHS) - Mặc cha má chúng nó la rầy/ Bày nào trò này trò nọ mà không nghĩ ngợi điều chi/ Mưa dần tạnh/ Đám côn trùng bắt đầu vọng râm ran/ Không gian dậy mùi đất.
BAN BIÊN TẬP trân trọng giới thiệu bài thơ Cảm mưa của tác giả Đại Duy:
CẢM MƯA
Tôi ôm gió khảm vào cơn mưa đầu mùa
Tôi ôm lời ru còn mặn mà nghĩa tình quê mẹ
Phía thẳm sâu giọt nắng lẫn vào phiến lá
Tôi khao khát những mật ngọt vô tận
Tôi mơ giấc mơ được sống với chính tôi.
Hạt mưa tí tách chạm vòm ngói đỏ
Tạc những ký ức hoang hoải tình trường
Sấm ì đùng điếc tai
Tiếng chó sủa bọn con nít bên xóm
Chúng nó hô hào tắm mưa
Mặc cha má chúng nó la rầy
Bày nào trò này trò nọ mà không nghĩ ngợi điều chi
Mưa dần tạnh
Đám côn trùng bắt đầu vọng râm ran
Không gian dậy mùi đất.
Trời trở đêm
Tiếng so dây “xự xang xáng hò”
Từ cây đàn tranh cũ kĩ
Bằng thanh âm từ lòng gỗ sâu
Mà ngợi ca quê mình
Đêm sẽ tàn
Trăng mải mê
Liệm câu thơ vơi hồn thi sĩ.
Đ.D
